Em là gió và… yêu gió!

0
2547

Anh à, có 1 ngọn gió đang đợi anh trở về để cùng đón tiết thu của Hà Nội. Hà Nội đang thu, sẽ thu. Và cái tiết thu sẽ đẹp đến lạ thường nếu có anh.
Em sẽ đợi anh, quán cũ, giờ cũ…”

>> Nữ sinh nhận được 10.000 bông hồng đỏ cho ngày Valentine
>> Valentine con trai nên nói gì?
>> “Khát” hoa hồng ngày valentine?
>> Bật mí về những điều con gái thích trong ngày valentine

Một góc yên tĩnh của quán café…

– Anh ơi, rút cục tình yêu là gì ạ? Hình như em đang vô tình, để hạnh phúc tuột trôi đi mất…

Giọng nói tràn vào hư vô, ùa vào cùng tiếng ồn ào của dòng xe cộ. Hai con người dù đang nói chuyện với nhau nhưng dường như không có cùng một nhịp.

Hãy cùng bắt đầu một câu chuyện tình về hai con người ở hai thế giới khác nhau, cùng xem họ để hạnh phúc đi mất và rồi tìm lại nó như thế nào, các bạn nhé?

***

Snow café, 10h sáng của một ngày thứ bảy.

Đây được coi là khoảnh khắc định mệnh. Lần đầu tiên, nó gặp, mỉm cười và chào anh. Với nó, anh cũng như tất cả những vị khách quen thuộc khác của Snow, nó luôn chào họ bằng một nụ cười thật tươi và giọng êm ru. Và anh không phải ngoại lệ. Anh không phải khách quen, ngược lại anh là người đầu tiên đến quán. Lạ, rất lạ là khác.

Theo lời mời mọc của nó, anh dùng món đồ ăn đắt nhất quán. Ngày hôm đó, nó không có ấn tượng nhiều về anh, chỉ đơn thuần như rất, rất nhiều những vị khách khác của quán. Chỉ có một điều là tất cả những cử chỉ, hành vi của anh ngày hôm đó khiến nó – một đứa vô cùng nhạy cảm – biết rằng: một anh chàng áo hồng đang để ý đến nó, quan tâm đến nó. Và có lẽ, điều khiến anh chú ý đến nó là: cái nụ cười toét rộng đến mang tai, nụ cười tươi và hóm nghịch khi nó đùa vui cùng nhân viên trong quán.

Snow café, tối của một ngày không xa.

Ngày hôm đó, nó làm tầng 2. Dạo này hai chị em phân định rõ ràng, mỗi người làm một tầng. Và không hiểu vì sao, nó thích làm tầng 2 dù rằng đi lại sẽ không tiện bằng. Có lẽ vì ở tầng 2 nhìn ra Hồ Tây sẽ cảm thấy đẹp và phóng khoáng hơn. Nó yêu Hồ Tây! Và đó cũng là lý do nó nhận lời giúp ông anh làm việc ở đây. Bởi khi ở Snow nó có thể ngắm thỏa thích vẻ đẹp mênh mông, trải dài miên man của hồ. Hồ Tây luôn cho nó cái cảm giác bình yên đến khó tả! Đẹp! Đẹp đến lạ kỳ!

Hôm đó là 1 ngày đông khách, sau 1 khoảng thời gian vắng vì tiết trời mưa bão, Snow lại trở lại với những ngày đông vui nhộn nhịp bởi sự ra vào liên tục của khách, bởi tiếng nói chuyện ồn ào. Nó bận rộn, tất bật với những vị khách, những order, những lời nhờ lấy cái này, cái khác. Nó và anh chàng Hải Anh (hot boy chảnh chọe của quán) xoay như chong chóng. Trong một lần vào trong nhà lấy đồ uống cho khách, nghe tiếng gọi “Em ơi!” rất to từ một bàn ở tầng 1, theo phản xạ nó quay lại nhìn xem họ gọi gì. Nhưng sau biết là không cần gì, nó lại tất tưởi với công việc. Nó thấy những vị khách rất quen, đặc biệt người thanh niên trẻ ngồi ngoài. Nhưng nó lại không nhớ, gặp lúc nào? Đến bao giờ chưa?…

Rồi bẵng một lúc, sau khi bận rộn với công việc, nó được nhàn rỗi nghỉ , mỉm ngơi. Thỉnh thoảng, khi chạy lên chạy xuống giữa 2 tầng nó lại bắt gặp anh mắt của anh chàng đó nhìn nó. Nó thấy rất quen, nhưng lại không nhớ quen như thế nào? Hừm… Một lúc sau, như sực tỉnh, nó nhớ vị khách đó như thế nào? Đến quán bao giờ? Gọi đồ gì và thậm chí là mặc đồ gì? Nó mỉm cười vì hôm đầu tiên anh đến, quán ế ẩm và bàn của anh là bàn duy nhất thanh toán với số lượng “money” lớn. Anh về, nó lại cười toe toét chào anh và như để nhắc anh rằng nó đã nhớ anh là ai. Nó chào to kèm theo 1 nụ cười:

– Em chào anh ạ! Hihi… Anh áo hồng.

Anh chỉ đơn giản là mỉm cười với nó. Nụ cười dịu dàng như gió!

***

Lần gặp thứ 3

Lần nào anh cũng đến rất đông, cùng những người bạn khác nhau. Và hôm nay anh mặc áo hồng – chiếc áo lần đầu tiên gặp nhau. Nó vẫn cười cái nụ cười tươi như tỏa nắng, như muốn truyền đến tất cả mọi người cái sự vui vẻ vốn dĩ hằng có trong nó.

Anh đi cùng những người bạn và một chú nhóc rất dễ thương. Bé mũm mĩm đáng yêu và ngố ngố. Anh cố gắng, cố gắng nhờ bé con truyền đạt cái thông điệp rằng: anh thích nó, rất thích nó. Nó biết, biết rất rõ. Nó vui… Nhưng nó tảng lờ tất cả, coi như chưa nghe thấy gì.

Thế rồi, bé con cầm điện thoại chạy từ tầng 1 lên tầng 2, lên lên xuống xuống cố gắng bằng mọi giá xin bằng được số điện thoại của nó. Nó mỉm cười và thầm nghĩ: “Thiệt là dễ thương”.

Nhưng anh chàng cũng như cậu nhóc đã thất bại, bởi cô bé Nhật Hy có nụ cười trong sáng, hồn nhiên và dễ thương đó có suy nghĩ lại không hề đơn giản. Với cô, tình yêu là một cái gì đó rất ảo, mong manh và dễ vỡ. Cô bé không có niềm tin vào tình yêu. Bởi cô sợ sự tan vỡ. Sợ rằng một khi trao trái tim cho một ai đó, sẽ có ngày nó sẽ bị tan nát bởi dẫm đạp, chà nát…

Và bởi với cô tình yêu như bong bong xà phòng. Đẹp đấy nhưng sẽ vỡ tan ngay khi vừa chạm vào!

Và có lẽ bởi vậy, cô đã bỏ đi nhiều, rất nhiều những cơ hội cho những người đàn ông xung quanh được yêu thương và che chở cho cô.

Cô chọn cách thu mình lại, đóng kín cánh cửa trái tim. Nhật Hy đã không hối hận, chưa bao giờ hối hận.

Nhưng lần này… Có cái gì đó, rất khác!

 

Không hiểu sao ánh mắt, nụ cười buồn của anh lúc đó lại ám ảnh tôi đến vậy. Nó khiến tôi nhớ mãi, một nỗi nhớ dai dẳng và không tên.

Có những thứ khi vụt mất đi rồi ta mới thấy giá trị của nó, có những con người khi không còn xuất hiện ta mới thấy ta nhớ họ nhường nào. Nó luôn thắc mắc không hiểu chinh bản thân mình. Anh biết không?

Em dường như ngày nào đi làm, cũng đi đi lại lại trong quán, qua chiếc bàn anh hay ngồi và thấy nụ cười anh đọng lại nơi đó, đứng ở trước cửa lễ tân, đôi mắt mỏi mòn dõi theo từng chiếc xe lướt nhanh ven hồ, đến mỏi cả mắt, đôi mắt ứa từng giọt lệ tìm bóng dáng của một chiếc xe quen thuộc.

Nó trách anh. Tại sao lại vô tình đến vậy? Tại sao lại không kiên trì, chứng minh cho nó tin vào tình cảm của anh? Anh như cơn gió vô tình, đến rồi đi, để lại cho nó bao nhớ nhung? Tại sao ánh mắt anh lúc đó, lại đượm buồn đến vậy? Anh muốn nói điều gì đó nhưng tại sao lại không cất lời?

Nó trách mình quá lạnh lùng, ngó lơ, bỏ qua tất cả những thông điệp anh muốn gửi đến. Sao nó không vượt qua sự ngại ngùng của bản thân và làm như trái tim mách bảo? Sao nó lại quá đa nghi, vô tâm và hờ hững, để rồi bây giờ phải sống trong nỗi nhớ nhung dai dẳng, sống trong chờ đợi mỏi mòn…

1 tuần trôi qua. Nó thấy nghẹt thở…

2 tuần trôi qua. Mãi không xuất hiện. Buồn. Nhớ.

3 tuần trôi qua. Nhớ rất nhiều…

***

Snow café, 10h sáng một ngày thứ bảy…

Một vị khách bước vào. Nó chào, tiến đến và nói:

– Anh dùng gì ạ?

– Vẫn như cũ thôi.

– Uhm. – Nó ngập ngừng một chút vì vị khách này đâu phải khách quen. Nó cố nhớ những vẫn không nhận ra. Nó đành nói: Là nâu hay đen ạ?

– Nâu đá. – anh chàng mỉm cười

– Dạ vâng ạ.

Nó quay lại bar. Đợi đồ rồi mang ra cho anh chàng. Bản thân nó vẫn thắc mắc, thấy khó hiểu về anh chàng.

Quán vắng khách kinh khủng, chỉ có vài 3 vị khách đang nhâm nhi café. Không để bản thân nhàn rỗi, theo thói quen, nó đi lại khắp quán, sắp xép lại mọi thứ, để ý và nó thấy vị khách lạ vẫn nhìn theo nó và thở dài. Bỗng anh chàng lên tiếng:

– Có nhớ ra anh là ai không?

Nó cười theo phản xạ và trả lời:

– Rất tiếc là không ạ.

– Uhm, chắc em không nhớ anh đâu. Anh có một thời gian hay đến cùng Phong mà. Từ khi Phong đi, anh cũng không tới nữa. Lâu rồi không tới, thấy quán vẫn vậy.

– Phong ạ ? Nó ngơ ngác hỏi lại.

– Em còn nhớ nó không? Bạn thân anh đấy, cái thằng cao lênh khêng đó, anh chàng mà em hay gọi là áo hồng đó.

Nó đơ một lúc, đã lâu lắm rồi. Nó những tưởng mình đã quên, nó đã cố gắng quên anh, nhưng sao bây giờ…

– Không biết em còn nhớ nó không? Thằng đó kể cũng lạ, lần đầu tiên anh thấy nó như vậy. Vì em nên ngày nào cũng bắt anh đến quán cùng, vì không uống được sữa, nên bắt anh phải dùng sinh tố bơ, vì em gọi nó là anh áo hồng nên lần nào đến cũng mặc cái áo đó, vì muốn xin số em mà bắt cả Cu Tũn đi café, cầm cái điện thoại chạy long nhong trong quán, không xin được mà vẫn phải dẫn thằng bé đi mua bộ đồ chơi làm quà. Em không biết là nó buồn đến thế nào đâu? Haizz… Nhưng mà mấy ngày sau thì nó cũng đi Anh rồi. Không biết bao giờ mới về nữa.

Nó thấy tai mình ù ù:

– Anh ấy đi đâu cơ ạ?

– Nó đi Anh vì công việc. Cũng được gần 1 tháng rồi.

– Anh ấy đi bao lâu ạ?

– Vài tháng, có khi lâu hơn. À, trước khi đi nó có nhờ anh qua quán gửi lời chào em. Nhưng anh bận quá, nên cũng quên khuấy mất. À, nó có 1 bức thư muốn gửi em đó.

– Thư ấy ạ? – Nó ngập ngừng hỏi lại.

– Đây. – Anh rút ra trong túi 1 bức thư được dán cẩn thận, lặng lẽ đưa cho nó.

Nó xin phép anh, tìm cho mình 1 góc khuất, tránh ánh nhìn soi mói từ mọi người. Nó lặng lẽ, bóc và đọc từng dòng chữ trong bức thư.

“Nhật Hy thân mến!

Có lẽ khi em đọc bức thư này thì anh đã không còn ở Việt Nam nữa rồi. Có lẽ em sẽ thấy, viết thư thật cổ hủ. Nhưng anh thực sự không biết làm thế nào để có thể gửi những lời này đến em.

Chuyến viếng thăm Hà Nội ngắn ngày đã đọng lại trong anh nhiều kỷ niệm. Em biết không? Lần đầu tiên anh mua và mặc 1 chiếc áo nhiều đến vậy, chỉ vì một cô gái. Lần đầu tiên anh phải năn nỉ mấy thằng bạn đi café cùng. Lần đầu tiên anh phải đau đầu nghĩ 1 cách thật hay để xin số điện thoại, để gây ấn tượng và để làm quen với 1 cô gái. Nhưng cuối cùng anh cũng thất bại.

Lần đầu tiên anh muốn ngắm nhìn một nụ cười nhiều đến vậy…

Em biết không, em có 1 nụ cười rất tươi, một đôi mắt biết cười, một tâm hồn trong sáng, một con người đầy sức sống. Em có nụ cười dường như đang lan tỏa, truyền lửa cho những con người xung quanh.

Anh phát hiện mình thích, rất thích nụ cười của một cô gái. Và dường như anh đã yêu nụ cười đó từ khi nào không hay.

Anh đang cảm thấy tiếc vô cùng… Hà Nội, những ngày này, đẹp, đẹp đến lạ kỳ. Tiết trời sắp thu, gió heo may, nắng vàng dịu thiệt dễ chịu. Anh yêu Hà Nội với những ngày thu, muốn cùng một ai đó tận hưởng tiết thu dễ chịu, muốn có một ai đó tận hưởng những cơn gió, đón những cái nắng dịu hiền. Nhưng có lẽ là không thể…

Anh yêu mùa thu Hà Nội.

Và anh yêu em, rất nhiều!

Anh sẽ trở về khi Hà Nội vào thu, em nhé…”

Một giọt nước mắt lăn dài trên mắt nó.

Dài như một tháng chờ đợi trong nhớ nhung và buồn tủi.

Nó đã tự trách mình rất nhiều khi không cho anh và nó một cơ hội, khi để chính hạnh phúc tuột trôi vào hư vô. Và bây giờ nó đã biết, phải làm thế nào để tìm lại tình yêu, hạnh phúc của chính mình.

Có tiếng gọi thanh toán từ bàn 101.

Nó tiến đến, đưa cho anh chàng kia tờ thanh toán và nói:

– Sau tờ giấy này, là những điều em muốn nói với anh ấy. Anh có thể giúp em chuyển lời tới anh ấy được không ạ?

– Uhm, tất nhiên là được. Mà anh được phép đọc chứ.

– Hihi. – Nó mỉm cười. Anh phải đọc thì mới chuyển lời giúp em được chứ. Em cảm ơn anh nhiều.

– Uhm. Không có gì. Anh về nhé! Có gì anh sẽ liên lạc lại cho.

– Dạ, em chào anh ạ!

… Nó cười, nhìn theo bóng dáng anh bạn hòa vào dòng người.

Nụ cười như rơi vào hư vô, bay xa đến chân trời…

Mặt sau của tờ giấy là những dòng ngắn ngủi được suy nghĩ và viết 1 cách cẩn thận.

“Anh Phong à!

Em là gió và… yêu gió!

Anh à, có 1 ngọn gió đang đợi anh trở về để cùng đón tiết thu của Hà Nội. Hà Nội đang thu, sẽ thu. Và cái tiết thu sẽ đẹp đến lạ thường nếu có anh.

Em sẽ đợi anh, quán cũ, giờ cũ…”

(Theo TNVN)

Bình luận bằng Facebook

comments