Tình mình có nghèo đâu

0
1738

Vừa học xong cấp ba, thì gia đình em bị vỡ nợ, nhà chẳng có mà ở phải đi trú nhờ họ hàng. Cũng may chị gái em vội vàng đi Đài Loan, kiếm tiền nuôi em ăn học, rồi mua được mảnh đất, xây nhà cấp bốn mà phải vay người thân toàn bộ.

Em đi làm chẳng dám tô đắp gì cho bản thân vì phải tiết kiệm tiền gửi về giúp bố mẹ trả nợ. Vậy nhưng vẻ giản dị ấy lại khiến cho anh gặp một lần mà mất ngủ vài hôm, là anh kể thế chứ lúc đó em tự ti nào dám để ý đến anh.

Mình đến với nhau cũng vì hoàn cảnh có nhiều tương đồng, đó là nghèo khó, sống đơn giản. Anh là cả, phải nuôi hai đứa em ăn học, anh khiến em nhớ đến chị gái mình cũng một thời lăn lộn gánh vác kinh tế gia đình, nên trong lòng vô cùng cảm mến. Anh chẳng có vẻ gì là giàu có ăn chơi, ở anh em nhìn thấy được chất thật thà, đáng tin.

Tình mình có nghèo đâu
Tình mình có nghèo đâu (ảnh minh họa)

Em cũng chẳng nhớ mình nhận lời yêu nhau lúc nào, hai đứa lấy mốc là ngày đầu tiên em vào công ty và mình gặp nhau. Yêu nhau, song lúc nào tình yêu cũng trong trạng thái chạy đua với cuộc sống, phải cố gắng cầu tiến để luôn vươn về phía trước.

Nghèo nên hai trái tim luôn cố gắng bù đắp cho nhau bằng tình cảm, em tin tưởng trong lòng anh không có ai khác ngoài gia đình.

Chiếc xe máy cà khổ anh chắt bóp mãi mới mua lại được, làm phương tiện di chuyển, mừng ơi là mừng song nó già cỗi xuống cấp quá rồi. Ai lại đường hơi dốc một chút là nó thở dài chịu chết không leo lên nổi, đành phải gò lưng đứa dắt đứa đẩy mới xong, hôm đến trường học có việc lại phải xuống xe dắt bộ lên, mặc cho bác bảo vệ nhiệt tình chạy ra xua tay cứ phóng lên đi không phải dắt, làm hai đứa bấu nhau cười mãi.

Lại được thêm cái đèn trước tậm tịt thi thoảng lại tắt ngóm, hôm về quê, đường đi chẳng có điện, đèn lại không sáng, tối om om đang không biết làm thế nào thì may sao có một xe đi sau có vẻ hiểu sự tình nên cứ tà tà đi theo để soi cho đến khi thấy chiếc xe đen đủi đã rẽ vào đến làng. Anh cười cố giấu vẻ ngại ngùng “Ăn ở hiền lành nên toàn gặp được người tốt thế đấy”.

Những năm qua, cũng có vài lần hiểu nhầm và không ít dịp giận dỗi nhưng cứ nhớ những gì chúng ta từng trải qua với nhau những ngọt bùi đắng cay những ngày nghèo khó ấy khiến em lại mỉm cười, em tin vào số phận và em tin vào tình anh, dù có thế nào thì tấm lòng anh dành cho em ngày ấy luôn xuất phát từ con tim anh, vả lại chúng mình đã là vợ chồng, giận nhau thì khác gì tự mình giận mình, vậy là em lại ôm anh như cách anh làm lành mỗi lần em giận trước, em trêu ôm cho bõ ghét nhưng thực ra thì yêu nhiều lắm.
Khi quá đầy đủ dư thừa cũng dễ nảy sinh lắm chuyện nên em cứ mong cuộc sống mãi điềm đạm như thế này, vừa phải, đủ dùng thôi để tối nào chồng cũng cùng vợ dạy con học hành.

Năm năm ngày cưới, tròn mười năm mình đã bên nhau, em nghĩ sẽ còn thêm nhiều mười năm nữa để chúng mình được ôn lại những ngày xưa, để nuôi dưỡng tình cảm hiện tại. Đều đặn hàng tuần anh mua một bông hồng tươi rói, anh bảo “cắm cho vui nhà” khiến anh hàng xóm cứ tấm tắc thật lòng nói lời khâm phục. Mình nghèo thôi chứ tình mình có nghèo đâu.

Triệu Bình Yên
Tặng H.T

Bình luận bằng Facebook

comments